Tôi là Duyệt

nhẫn

Năm mới ra trường tấm bằng đại học xếp xó, thấy bạn bè nhiều đứa không học hành đến nơi mà phất lên như gió, thấy hổ thẹn. Thầy giáo vỗ vai “Đàn ông cần nhẫn, nhất là sự nghiệp chớ nên vội vàng, đòi nay mai giàu liền không có đâu. Giờ đã có mục tiêu cứ im lặng mà làm, đừng nhìn thành công người khác, đừng khoe mục tiêu”.

Nhớ những lần đầu tán em, em cứ hững hờ từ chối, rồi chặn facebook, chặn điện thoại. Nhiều khi thấy nản nhưng vẫn gắng ngày nào cũng nhắn tin, em không trả lời nhưng chắc chắn đọc được. Sau này, khi đã yêu nhau em bảo “Cái gì dễ đến thì dễ đi, tình yêu cũng vậy, với phụ nữ kẻ rút gươm đầu tiên không hẳn là kẻ chiến thắng, kẻ tra gươm vào bao cuối cùng mới là kẻ ngự trị trong tim”.

Những năm vào đời, gặp ai cũng kết bạn, nhậu một bữa thành bạn. Đến khi bị cắn ấm ức đem kể cho thằng bạn chí cốt hắn bảo “Kệ, hắn cắn mày một phát không nhất thiết phải tìm mọi cách cắn lại. Nhẫn đi. Không thể chung chiếu với kẻ tiểu nhân”.

Trong một buổi tiệc sinh nhật, gặp một em “ngon ơ”, mắt đưa tình lúng liếng, quyến rũ đến độ đắm say. Con bạn thân véo một cái đau điếng “Gái tham tài trai tham sắc, ở đời cái gì cũng có cái giá của nó. Sắc luôn là cãi bẫy dễ vướng nhất. Tiền, gia đình, sự nghiệp của bao anh hùng cũng từ sắc mà tan”.

Về nhà, trong một bữa cơm Cha nạt tội đi chơi thâu đêm, thấy oan quá cãi lại. Anh trai làm cho một tát “Ra ngoài mày cúi đầu với người đời, về nhà không nhẫn được với Cha mẹ một tiếng hả?“.

Rồi hôm ra đường, đi làm muộn bắt xe ôm. Đang mộng mơ chuyện cưới vợ thì thằng đi trước khạc cái phù, nước bay tùm lum. Tức quá tính nhảy lên hơn thua thì ông xe ôm ngăn lại “Nhẫn nhịn đi, ngoài đường toàn thằng ma cô, coi chừng mất mạng”.

Đàn ông cần học nhiều chữ nhẫn trong đời!